Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

Touching love story with a village girl who

Twisted round the old village house yogurt green moss, finally, we also find home and family and he's the moon. About the same 40-year-old woman who invited us into the capital and. Pour cups of water for guests, she quietly tells the sad and miserable life love story filled with tears.Hang her family and author.Ms. Tran Thi Hang, born in 1967, his fifth in the neighborhood, Van Giap commune, Thuong Tin District. Poor families, from babies to follow her mother sell fish sauce in Hanoi. Because no education so she does not know get a letter, when she announced to step away from death, her step-aunt to live in the husband. To care for two grown children, then married her husband up for them to turn back when she was still thirty orphans alone.
Living alone in old tattered makeshift homes, how many lands were acquired stepmother out. To earn a living, she employed full details of job: To plow lease, hire hoes, go back to loading bricks, when are you free to make a living scavenging ...
In 1998, during a lease to harvest for farming Bui Thi her home under Society, home to more than ten kilometers, she saw her son he is raising tool Nguyen Duc sitting in the cabin miles in space. His eyes as deep into her vortex. Ask about me, you know, he went on to fight with mental disorders, rage.
She was interviewed once, he replied that the average person just mumbled. Every night, eyes and voice that repeats itself in the nostalgia of a woman who was not loved. From there, she visited him occasionally when employed over the house. Seeing my children are happy to see the child she was raising tears. Low aromatic forever by her daughter-in-chief ask questions probe the moon is like watching your son is not specific?.
After the matchmaker on the moon was deep in thought. Her family also has kindly ask to marry, but she kept begging for time, begging for longer turn to take care of two little children alone in ventricular surface. But more important, not which of these guys makes her heart really shaken. No doubt a person like you do for her Post thinks so ...
No paper wedding wedlock
Right after the words with the moon, raising specific concerns also tend to pay, do not know who we are again accepting or ridicule his son miserable.
It is true that both the moon did not agree to let her marry me Posted. But she still decided to marry him.
Date Posted she followed him on as his wife is also on the family from her face. She cried so evil, but she does not regret.
In 1999, raising her family into the ceremony itself and the moon for his Post. Mass into the body only a few glass trays to report relatives, ancestors. To the marriage registration papers do not, because he was mentally ill should follow the law, authorities can not grant social marry him.
When the husband then she knows more about her husband's past. British Sign capital is vivacious, intelligent, he is what the army into battle in Cambodia. Fighting for a year, three months, he was wounded in the head and suffering from mental illness.
Added his wife and daughter, Hang Ngoc AnhHang as many more injured his Post. Know daughter to lose, she Farming said: "Some day I tried out two of the committee as the paper of wedlock." Nhoen She smiled: "No matter where u are or not, I stayed with him" .
Happily under thatched roof
Every time I have to chain her to his illness at home, not to run the streets beating people, or go anywhere. No doubt the care of her hand, his illness would help, now just sitting around not leaving anymore.
In 2000, Hang Dang birth to a baby girl named Nguyen Thi Hieu Ly. Ten years later she gave birth to a baby girl next to him again, name is Nguyen Thi Ngoc Anh. His home and family more warm days and laughter of children.
To feed her husband and two children do all the hard work. Family life encounter numerous hard but she is not half said grumbling.
Ms. Nguyen Thi Le, daughter-in-chief of Parenting Tool said: "Same as my daughter in a house than I know her very much constant pain, hunger season to train her to go pennywort, two horns on boiled food. If you do not love my husband probably would not withstand the constant scene was hard. "
In 2010, her family was awarded 20 million state contract to remove the temporary home, each brother gathered a little more to make her house more permanent. Furniture trade situation for the neighbors, but did not have anything worthwhile outside television and coffee museum bike.
Home and family breakup we secretly admire her love for him Posted Hang. To be able to love and care for a person with mental illness so perhaps she loved him very much.

    
* According to the law of Vietnam
Cảm động chuyện tình một cô gái làng với người điên
Ngày chị lên xe hoa, người thân ứa nước mắt. Chị quyết định lấy một người điên không phải vì người mẹ kế đuổi chị ra khỏi nhà mà vì thương người đàn ông mắc bệnh tâm thần đó ngay từ lần đầu trông thấy anh trong căn nhà cũ kỹ...
Cuộc gặp gỡ định mệnh
Vòng vèo qua ngôi đình làng cũ kỹ đã úa màu xanh rêu, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy mái ấm gia đình chị Hằng và anh Đăng. Người phụ nữ trạc tuổi 40 vồn vã mời chúng tôi vào. Rót chén nước cho khách, chị lặng buồn kể về cuộc đời khổ cực và câu chuyện tình yêu chứa đầy nước mắt của mình.
Gia đình chị Hằng và tác giả.
Chị là Trần Thị Hằng, sinh năm 1967, quê ở xóm 5, xã Văn Giáp, huyện Thường Tín. Nhà nghèo, từ bé chị phải theo mẹ đi bán nước mắm ở nội thành Hà Nội. Do không được học hành nên chị chẳng biết lấy một chữ, khi mẹ qua đời bố đi bước nữa, chị phải sống trong cảnh dì ghẻ con chồng. Phải chăm lo cho hai người em khôn lớn, rồi lại dựng vợ gả chồng cho họ nên khi ngoảnh lại đã ngoài ba mươi mà chị vẫn côi cút một mình.

Sống một mình trong căn nhà rách cũ tạm bợ, bao nhiêu ruộng nương bị mẹ kế thâu tóm hết. Để kiếm sống chị đi làm thuê đủ trăm thứ nghề: Nay cày thuê, cuốc mướn, mai lại đi bốc gạch, khi rảnh chị lại đi nhặt rác kiếm sống…

Năm 1998, trong một lần đi gặt lúa thuê cho nhà bà Bùi Thị Nuôi ở dưới Văn Hội, cách nhà hơn mười cây số, chị nhìn thấy con trai cụ Nuôi là anh Nguyễn Đức Đăng ngồi đăm chiêu trong căn nhà gỗ năm gian. Ánh mắt anh như xoáy sâu vào chị. Hỏi về anh, chị được biết, anh đi chiến đấu về bị mắc chứng tâm thần, điên loạn.

Chị lân la hỏi chuyện, thấy anh trả lời thỏ thẻ giống người bình thường. Mỗi khi đêm về, ánh mắt và giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong nỗi nhớ của người phụ nữ chưa một lần được yêu thương. Từ đấy, chị thi thoảng ghé thăm anh mỗi khi đi làm thuê qua nhà. Thấy đứa con của mình được thăm nom bà Nuôi mừng đến rơi nước mắt. Thấp thỏm mãi bà ngỏ lời nhờ con dâu trưởng hỏi dò xem chị Hằng có ưng con trai của cụ không?.

Sau lần được mai mối ấy chị Hằng về suy nghĩ nhiều lắm. Chị cũng có những gia đình tử tế đến hỏi han xin cưới nhưng chị cứ khất lần, khất lượt vì còn phải lo cho hai đứa em yên bề gia thất. Nhưng quan trọng hơn, chưa chàng trai nào trong số đó khiến trái tim chị thực sự rung động. Không ngờ một người như anh Đăng lại làm cho chị suy nghĩ nhiều đến thế...

Đám cưới không có giấy giá thú

Ngay sau khi có lời với chị Hằng, cụ Nuôi cũng lo nơm nớp, không biết người ta có nhận lời hay lại chê cười thằng con đáng thương của mình.

Đúng là cả nhà chị Hằng đều không đồng ý cho chị lấy anh Đăng. Nhưng chị vẫn quyết định lấy anh.

Ngày chị theo anh Đăng về làm vợ cũng là ngày gia đình từ mặt chị. Chị khóc dữ lắm, song chị không hối hận.

Năm 1999, gia đình cụ Nuôi chính thức làm lễ thành thân cho anh Đăng và chị Hằng. Lễ thành thân chỉ có vài ba mâm cỗ để kính báo họ hàng, tổ tiên. Đến cái giấy đăng ký kết hôn cũng không, vì anh bị tâm thần nên theo luật, chính quyền xã không thể cấp giấy kết hôn cho anh.

Khi về nhà chồng rồi chị mới biết rõ hơn về quá khứ chồng mình. Anh Đăng vốn là người hoạt bát, thông minh, đi bộ đội anh được điều sang chiến trường Campuchia. Chiến đấu được một năm, ba tháng thì anh bị thương ở đầu và mắc chứng bệnh tâm thần.

Vợ chồng anh Đăng chị Hằng và cô con gái Ngọc Anh
Chị Hằng càng thương anh Đăng nhiều hơn. Biết con dâu bị thua thiệt, bà Nuôi bảo: “Hôm nào hai đứa cố ra ủy ban làm cái giấy giá thú.” Chị nhoẻn miệng cười: “Không quan trọng đâu u, có hay không thì con vẫn ở với anh ấy”.

Hạnh phúc dưới mái nhà tranh

Mỗi khi anh lên cơn bệnh chị phải xích anh ở nhà, không cho chạy ra đường đánh người, hay đi lung tung. Không ngờ qua bàn tay săn sóc của chị, bệnh tình anh đỡ hẳn, giờ chỉ ngồi một chỗ không bỏ đi nữa.

Năm 2000, chị Hằng sinh cho anh Đăng một bé gái, tên là Nguyễn Thị Hiểu Ly. Mười năm sau chị sinh tiếp cho anh một bé gái nữa, đặt tên là Nguyễn Thị Ngọc Anh. Mái ấm gia đình anh ngày thêm ấm áp và tràn ngập tiếng cười của trẻ.

Để nuôi chồng và hai con chị làm tất cả những công việc nặng nhọc. Cuộc sống gia đình gặp muôn vàn vất vả nhưng chị không oán thán nửa lời.

Bà Nguyễn Thị Le, con dâu trưởng của cụ Nuôi tâm sự: “Cùng làm con dâu trong một nhà tôi biết cô Hằng khổ hơn tôi rất nhiều, mùa đói đến cô ấy phải đi đào rau má, hái sung về luộc ăn. Nếu không yêu em chồng tôi có lẽ Hằng sẽ không chịu được cái cảnh vất vả ấy”.

Năm 2010, gia đình chị được nhà nước tặng 20 triệu đồng để xóa nhà tạm bợ, mỗi anh em gom góp thêm một chút để chị làm căn nhà kiên cố hơn. Đồ đạc trong nhà thì hàng xóm thương tình cho, nhưng cũng chẳng có thứ gì đáng giá ngoài chiếc ti vi và chiếc xe đạp cà tàng.

Chia tay mái ấm gia đình chị chúng tôi thầm ngưỡng mộ tình yêu của chị Hằng dành cho anh Đăng. Để có thể yêu thương và săn sóc một người mắc bệnh tâm thần như vậy có lẽ chị đã yêu anh nhiều lắm.

  • Theo Pháp luật Việt Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét